Hiển thị các bài đăng có nhãn truyen. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyen. Hiển thị tất cả bài đăng
Anh ơi , anh mua 100 bông hoa hồng cho em nhé !"- Để làm gì chứ ? anh đặt ra nhìu câu hỏi ???? " Nhưng em muốn cắm hoa hồng quá." vì em thấy nó đẹp...vì..vì.......
-Thôi nào , anh sẽ mua hoa tặng em.Nhưng chỉ một bông thôi. " Tại sao lại thế ? Em sẽ share nửa tiền hoa với anh , ok ? "-Tiền nong không phải vấn đề với anh , em biết mà.Nhưng anh chỉ muốn tặng em một bông thôi. " Không được mà.100 bông là 100 bông chứ.Anh tặng em đi.Tặng em 100 bông hoa đâu có nghĩa anh sẽ là người yêu em."
Em ngang ngạnh lắm.Muốn gì là làm bằng được.Không thèm đếm xỉa đến việc người khác nghĩ gì hay sẽ gây ra rắc rối gì.Em muốn có 100 bông hoa , anh đành phải mua 100 bông hoa cho em.Em thì lúc nào cũng cười cười “Ơ sao mà anh chiều em thế?”.Không chiều em sao được , khi mà ông trời sinh ra em đã quá bướng bỉnh và ngốc nghếch đến mức thông minh rồi.
I feel you all around me.Your memory’s so clear...
Ấn tượng nhất của anh về em là nói nhiều.Em nói suốt , nói khắp nơi , nói đủ thứ chuyện , nói không mệt. À đấy , em nói thì em không thấy mệt nhưng người khác nghe thì thấy mệt đến mức chả muốn chết.Nhưng nếu em im lặng , dù chỉ ba phút thôi , cũng đủ làm người khác thấy sợ.Anh sợ..........
Anh sợ những hôm em gọi điện thoại cho anh , chỉ nói “Anh à” rồi im lặng , đôi khi mới có tiếng rấm rứt trong ống nghe , đủ để thông báo với anh rằng “Em đang khóc”
Anh sợ cả tiếng im lặng của em khi a gọi điện thoại để nói là a sẽ đi ! em gần như hét lên “Anh đi rồi đấy à? Anh bỏ em rồi đấy à ? Anh đi mà không nói với em một câu thế này đấy à ?”.Rồi em im lặng.Thậm chí cả một tiếng nấc cũng không có . Anh mệt nhoài “Nghe này ,anh đi rồi anh sẽ về.Em phải bình tĩnh , chỉ cần em bình tĩnh và ngoan ngoãn là được , nghe không ? Anh sẽ về”.Em cúp máy.Tiếng “cạch” cộc lốc . Anh thở dài.
You’re still an inspiration.Can it be...
.
Để anh nhớ lại xem nào.Em có dễ thương hay đáng yêu không ? Chà , em sẽ hét ầm ĩ nếu anh dùng hai tính từ khác ngòai 2 cái này với em mất.Con gái thì ai mà chả thích được khen . em thì chỉ thix đc khen là mạnh mẽ và cứng cỏi cơ ! .Em cũng tự nhận đúng bản chất của mình đấy chứ.Anh biết , em sống mạnh mẽ lắm , em truyền sức mạnh của em cho bao nhiêu người , biết bao nhiêu người mắc chứng trầm cảm được em đưa tay kéo lại với cuộc sống yêu thương , biết bao nhiêu người rơi ngã được em đưa tay đỡ dậy.Em truyền sức mạnh của em cho bao nhiêu người , cho cả anh nữa.Nên anh mới thích gọi em là hâm.Cái sức mạnh em truyền đi , không biết với người khác thì như thế nào , chứ với anh , chỉ tòan là những hành động ngốc xít.Ngốc xít đến mức khiến anh bật cười đứng lên quên mất là mình vừa thất bại. ...
Are you gently sleeping.Here inside my dream...
-Anh này , anh sẽ khóc chứ , nếu em chết ?
-Ừ , anh sẽ khóc .
Lúc em hỏi anh câu đấy , anh gần như không nghĩ gì.Chỉ là một thoáng suy nghĩ lướt qua đầu anh.Một thoáng đủ dài để anh cảm thấy rằng nếu không có em , anh sẽ đau như thế nào. Đau và khóc.Anh sẽ khóc nếu em chết.
Một năm chỉ một ngày sinh nhật.
Một tháng chỉ một ngày trăng tròn.
Một tuần chỉ một ngày thứ bảy.
Một đời anh chỉ có mình em.
" Tại sao anh lại khóc , nếu em chết "
- Vì anh mất em.
" Anh đừng khóc chứ , dù thế nào , em không tốt đến mức đáng để anh khóc đâu.Em chết , nghĩa là em bỏ anh.Em bỏ anh , nghĩa là em không tốt "
Em không tốt.Vì em bỏ anh.Em bỏ anh.Vì em chết.
Ba dòng chữ cuối cùng em viết cho anh.
Anh đừng khóc.Em có nhìn thấy không , anh đang đứng cạnh em , đang nhìn xuống gương mặt lạnh băng vẫn ánh lên nụ cười của em.Và anh không khóc.Không một giọt nước mắt.Kể từ lúc anh biết tin em không còn trên cõi đời này nữa.
Đám tang em. Đông người lắm.Rất nhiều , rất nhiều.Những người họ hàng,những người bạn cùng lớp , thày cô giáo , hàng xóm , bạn thân của em từ hồi còn nhỏ , những người bạn chỉ quen qua YM và blog. Đông lắm.Nhiều người khóc.Mẹ em , bà em , cô em , các chị gái em khóc ngất trên chiếc hộp đựng em.Anh đứng cạnh em.Sao anh cười nhiều vậy ?Anh chỉ muốn đập vào cái hộp này , đánh thức em dậy.Màu trắng của những bộ vest , những tấm áo , những tấm vải , màu đỏ của hoa và ruy băng , bản nhạc trầm.Tất cả.Vừa lòng em chưa?Cả anh nữa.Vừa lòng em chưa?Anh đang mặc bộ vest màu trắng cài hoa hồng đỏ.Vừa lòng em chưa?Rất nhiều người ở cạnh em giờ phút này.Rất nhiều người khóc.Vừa lòng em chưa ? Vừa lòng em chưa ?
Rất nhiều người không khóc.Bố em , ông nội em , hai người đàn ông của đời em đang đứng lặng cạnh anh.Ba ngày rồi.Từ ngày người ta vớt được thi thể em từ biển , từ khi họ nắm lấy bàn tay nhỏ bé gầy guộc và lạnh buốt của em lần cuối , từ khi em được đưa vào cái hộp màu trắng này , họ vẫn lẳng lặng như vậy.Em à , họ không khóc.Em luôn gọi họ là người đàn ông của đời em , là trụ cột của em và gia đình em.Mọi người nói họ thật là bình tĩnh , khi mà tất cả suy sụp , họ vẫn hòan thành trách nhiệm trụ cột của mình : lo cho em một cái đám đúng như những gì em đã viết trong lá thư cuối gửi họ.Họ không khóc.Trước khi chết , em có hỏi họ câu hỏi đấy không ? Trước khi chết , em có hỏi họ “Nếu con chết , bố và ông có khóc không?” không?
Anh không thấy họ khóc.Những ngón tay họ bám rất chặt vào cái hộp đựng em.
Rất nhiều người không khóc.Anh biết , em đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho họ
Anh vẫn không khóc.Anh cũng là người đã được em chuẩn bị sẵn tinh thần rồi , đúng không ? Thế nên anh mới không khóc.
Không khóc vì đã được chuẩn bị tinh thần ? Hay vì không biết phải khóc thế nào cho em tỉnh dậy ?
Em vẫn thường nói
“Khi người ta đau quá , người ta sẽ không khóc nổi nữa đâu”
I cherish all you gave me.Everyday...
Tại sao em lại chết ở biển ? Em nói em sợ biển kia mà ? Em sợ cái mênh mông của biển như muốn nuốt chửng cả con người ta kia mà? Sao em lại chết ở biển ?
Anh không hiểu về em.Không hiểu rất nhiều điều.Không hiểu về cả việc em đột nhiên bỏ đi như thế
Hay là em trả thù anh? Trả thù việc anh để em lại mà ra đi ! hay.......vì a sẽ rời xa e 1 lúc nào đó ! 1 khoảng thời gian nào đó.......Nhưng anh xa em chỉ 1 khoảng thời gian, chỉán lúc nào đó thôi.Còn bây giờ , sau 1 khoảng thời gian nữa, em có trở về không ?
....
Anh thắp nến. Đủ 100 ngọn nến.Lung linh. Đẹp lắm
Anh cầm con gấu bông nhỏ em cho anh.Khi nào anh buồn , hãy ôm nó , như ôm em , anh nhé.
Anh mang theo 100 bông hồng leo.Thơm lắm
Trên tay anh bây giờ là một đôi nhẫn.Em đã làm mất chiếc nhẫn bạc của anh tặng ! (mãi bây giờ anh mới biết em lén giấu nó đi để mang cùng em lên thiên đường).Anh mua đôi nhẫn này , bằng vàng trắng hẳn hoi nhé.Chắc em sẽ thích lắm.Anh định sẽ đeo vào tay em , chờ em lớn một chút nữa , rồi sẽ đi may cả váy cưới trắng ruy băng đỏ.Anh đã định như thế. !!!
Bản nhạc “To Where You Are” vẫn đang vang lên trong không gian.
Em có ở trên thiên đường không nhỉ ? Chắc là có.Thế ở trên cao thế này , em có nhìn thấy anh không nhỉ?Thế ở trên cao thế này , anh có đến được chỗ em không ?
Những bước chân đưa anh ra xa dần , xa dần.Không phải là biển.Nhưng anh vẫn muốn tiến vào cái không gian mênh mông trước mắt ấy , cái không gian phía trên là những ngôi sao và phía dưới cũng là những ngôi sao.Anh muốn nhìn thấy nụ cười em.Như nhìn thấy những ngôi sao.
Xa thêm một chút nữa.Xa thêm một chút nữa.Anh có thể chạm được vào em ?
Fly me up to where you are.Beyond the ***tant star.I wish upon tonight.To see you smile.If only for awhile.To know you’re there.A breath away’s not far.To where you’re
Anh ngồi trước ngôi mộ của em.Vẫn còn rất nhiều những vòng hoa trắng và những bông hồng đỏ.Anh nhìn thấy cả một giỏ lan tiêu màu vàng rất đẹp.Anh nhìn thấy cả một con ốc biển rất to đặt ngay trên mộ.
Bố em đến , cùng với ông nội em.Họ đặt trên mộ em một con gấu bông rất to.Bố em quỳ xuống bên cạnh anh
" Khi còn sống , con bé rất thích gấu bông.Một tuần trước khi nó ra đi , nó chạy đến , ôm chầm lấy bác và tíu tít “Bố à , lâu lắm rồi bố không tặng con một con gấu bông nào đấy nhé”.Sắp sinh nhật nó , vậy mà.....Ai mang hoa lan tiêu đến thế này ? Màu vàng , con bé thích lắm đây."
Và bố em khóc. Anh nhìn lên , nước mắt của ông em cũng rơi ra từ bao giờ.Anh im lặng
Anh à , cuộc sống có nhiều lựa chọn , dù thế nào đi chăng nữa , anh cũng hãy chọn niềm vui và yêu thương , anh nhé.Hãy tin rằng chúng ta sẽ ổn.Hãy sống tốt , anh nhé.Phải sống đấy , dù sống khó khăn , vất vả , sống đau khổ hay mệt nhọc , nhất định phải sống , anh nhé. Để hái hoa bồ công anh cho em.Anh biết mà , một mình anh biết , em thích bồ công anh.
Lời của gió hay lời của gió
I know you’re there.A breath away’s not far.To where you’re.
Trên mộ em , anh đã khóc.
Những bông hoa bồ công anh , cuối cùng , cũng đã tung mình theo gió.
Vì sao ?
Vì anh yêu em ...
Em ngang ngạnh lắm.Muốn gì là làm bằng được.Không thèm đếm xỉa đến việc người khác nghĩ gì hay sẽ gây ra rắc rối gì.Em muốn có 100 bông hoa , anh đành phải mua 100 bông hoa cho em.Em thì lúc nào cũng cười cười “Ơ sao mà anh chiều em thế?”.Không chiều em sao được , khi mà ông trời sinh ra em đã quá bướng bỉnh và ngốc nghếch đến mức thông minh rồi.
I feel you all around me.Your memory’s so clear...
Ấn tượng nhất của anh về em là nói nhiều.Em nói suốt , nói khắp nơi , nói đủ thứ chuyện , nói không mệt. À đấy , em nói thì em không thấy mệt nhưng người khác nghe thì thấy mệt đến mức chả muốn chết.Nhưng nếu em im lặng , dù chỉ ba phút thôi , cũng đủ làm người khác thấy sợ.Anh sợ..........
Anh sợ những hôm em gọi điện thoại cho anh , chỉ nói “Anh à” rồi im lặng , đôi khi mới có tiếng rấm rứt trong ống nghe , đủ để thông báo với anh rằng “Em đang khóc”
Anh sợ cả tiếng im lặng của em khi a gọi điện thoại để nói là a sẽ đi ! em gần như hét lên “Anh đi rồi đấy à? Anh bỏ em rồi đấy à ? Anh đi mà không nói với em một câu thế này đấy à ?”.Rồi em im lặng.Thậm chí cả một tiếng nấc cũng không có . Anh mệt nhoài “Nghe này ,anh đi rồi anh sẽ về.Em phải bình tĩnh , chỉ cần em bình tĩnh và ngoan ngoãn là được , nghe không ? Anh sẽ về”.Em cúp máy.Tiếng “cạch” cộc lốc . Anh thở dài.
You’re still an inspiration.Can it be...
.
Để anh nhớ lại xem nào.Em có dễ thương hay đáng yêu không ? Chà , em sẽ hét ầm ĩ nếu anh dùng hai tính từ khác ngòai 2 cái này với em mất.Con gái thì ai mà chả thích được khen . em thì chỉ thix đc khen là mạnh mẽ và cứng cỏi cơ ! .Em cũng tự nhận đúng bản chất của mình đấy chứ.Anh biết , em sống mạnh mẽ lắm , em truyền sức mạnh của em cho bao nhiêu người , biết bao nhiêu người mắc chứng trầm cảm được em đưa tay kéo lại với cuộc sống yêu thương , biết bao nhiêu người rơi ngã được em đưa tay đỡ dậy.Em truyền sức mạnh của em cho bao nhiêu người , cho cả anh nữa.Nên anh mới thích gọi em là hâm.Cái sức mạnh em truyền đi , không biết với người khác thì như thế nào , chứ với anh , chỉ tòan là những hành động ngốc xít.Ngốc xít đến mức khiến anh bật cười đứng lên quên mất là mình vừa thất bại. ...
Are you gently sleeping.Here inside my dream...
-Anh này , anh sẽ khóc chứ , nếu em chết ?
-Ừ , anh sẽ khóc .
Lúc em hỏi anh câu đấy , anh gần như không nghĩ gì.Chỉ là một thoáng suy nghĩ lướt qua đầu anh.Một thoáng đủ dài để anh cảm thấy rằng nếu không có em , anh sẽ đau như thế nào. Đau và khóc.Anh sẽ khóc nếu em chết.
Một năm chỉ một ngày sinh nhật.
Một tháng chỉ một ngày trăng tròn.
Một tuần chỉ một ngày thứ bảy.
Một đời anh chỉ có mình em.
" Tại sao anh lại khóc , nếu em chết "
- Vì anh mất em.
" Anh đừng khóc chứ , dù thế nào , em không tốt đến mức đáng để anh khóc đâu.Em chết , nghĩa là em bỏ anh.Em bỏ anh , nghĩa là em không tốt "
Em không tốt.Vì em bỏ anh.Em bỏ anh.Vì em chết.
Ba dòng chữ cuối cùng em viết cho anh.
Anh đừng khóc.Em có nhìn thấy không , anh đang đứng cạnh em , đang nhìn xuống gương mặt lạnh băng vẫn ánh lên nụ cười của em.Và anh không khóc.Không một giọt nước mắt.Kể từ lúc anh biết tin em không còn trên cõi đời này nữa.
Đám tang em. Đông người lắm.Rất nhiều , rất nhiều.Những người họ hàng,những người bạn cùng lớp , thày cô giáo , hàng xóm , bạn thân của em từ hồi còn nhỏ , những người bạn chỉ quen qua YM và blog. Đông lắm.Nhiều người khóc.Mẹ em , bà em , cô em , các chị gái em khóc ngất trên chiếc hộp đựng em.Anh đứng cạnh em.Sao anh cười nhiều vậy ?Anh chỉ muốn đập vào cái hộp này , đánh thức em dậy.Màu trắng của những bộ vest , những tấm áo , những tấm vải , màu đỏ của hoa và ruy băng , bản nhạc trầm.Tất cả.Vừa lòng em chưa?Cả anh nữa.Vừa lòng em chưa?Anh đang mặc bộ vest màu trắng cài hoa hồng đỏ.Vừa lòng em chưa?Rất nhiều người ở cạnh em giờ phút này.Rất nhiều người khóc.Vừa lòng em chưa ? Vừa lòng em chưa ?
Rất nhiều người không khóc.Bố em , ông nội em , hai người đàn ông của đời em đang đứng lặng cạnh anh.Ba ngày rồi.Từ ngày người ta vớt được thi thể em từ biển , từ khi họ nắm lấy bàn tay nhỏ bé gầy guộc và lạnh buốt của em lần cuối , từ khi em được đưa vào cái hộp màu trắng này , họ vẫn lẳng lặng như vậy.Em à , họ không khóc.Em luôn gọi họ là người đàn ông của đời em , là trụ cột của em và gia đình em.Mọi người nói họ thật là bình tĩnh , khi mà tất cả suy sụp , họ vẫn hòan thành trách nhiệm trụ cột của mình : lo cho em một cái đám đúng như những gì em đã viết trong lá thư cuối gửi họ.Họ không khóc.Trước khi chết , em có hỏi họ câu hỏi đấy không ? Trước khi chết , em có hỏi họ “Nếu con chết , bố và ông có khóc không?” không?
Anh không thấy họ khóc.Những ngón tay họ bám rất chặt vào cái hộp đựng em.
Rất nhiều người không khóc.Anh biết , em đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho họ
Anh vẫn không khóc.Anh cũng là người đã được em chuẩn bị sẵn tinh thần rồi , đúng không ? Thế nên anh mới không khóc.
Không khóc vì đã được chuẩn bị tinh thần ? Hay vì không biết phải khóc thế nào cho em tỉnh dậy ?
Em vẫn thường nói
“Khi người ta đau quá , người ta sẽ không khóc nổi nữa đâu”
I cherish all you gave me.Everyday...
Tại sao em lại chết ở biển ? Em nói em sợ biển kia mà ? Em sợ cái mênh mông của biển như muốn nuốt chửng cả con người ta kia mà? Sao em lại chết ở biển ?
Anh không hiểu về em.Không hiểu rất nhiều điều.Không hiểu về cả việc em đột nhiên bỏ đi như thế
Hay là em trả thù anh? Trả thù việc anh để em lại mà ra đi ! hay.......vì a sẽ rời xa e 1 lúc nào đó ! 1 khoảng thời gian nào đó.......Nhưng anh xa em chỉ 1 khoảng thời gian, chỉán lúc nào đó thôi.Còn bây giờ , sau 1 khoảng thời gian nữa, em có trở về không ?
....
Anh thắp nến. Đủ 100 ngọn nến.Lung linh. Đẹp lắm
Anh cầm con gấu bông nhỏ em cho anh.Khi nào anh buồn , hãy ôm nó , như ôm em , anh nhé.
Anh mang theo 100 bông hồng leo.Thơm lắm
Trên tay anh bây giờ là một đôi nhẫn.Em đã làm mất chiếc nhẫn bạc của anh tặng ! (mãi bây giờ anh mới biết em lén giấu nó đi để mang cùng em lên thiên đường).Anh mua đôi nhẫn này , bằng vàng trắng hẳn hoi nhé.Chắc em sẽ thích lắm.Anh định sẽ đeo vào tay em , chờ em lớn một chút nữa , rồi sẽ đi may cả váy cưới trắng ruy băng đỏ.Anh đã định như thế. !!!
Bản nhạc “To Where You Are” vẫn đang vang lên trong không gian.
Em có ở trên thiên đường không nhỉ ? Chắc là có.Thế ở trên cao thế này , em có nhìn thấy anh không nhỉ?Thế ở trên cao thế này , anh có đến được chỗ em không ?
Những bước chân đưa anh ra xa dần , xa dần.Không phải là biển.Nhưng anh vẫn muốn tiến vào cái không gian mênh mông trước mắt ấy , cái không gian phía trên là những ngôi sao và phía dưới cũng là những ngôi sao.Anh muốn nhìn thấy nụ cười em.Như nhìn thấy những ngôi sao.
Xa thêm một chút nữa.Xa thêm một chút nữa.Anh có thể chạm được vào em ?
Fly me up to where you are.Beyond the ***tant star.I wish upon tonight.To see you smile.If only for awhile.To know you’re there.A breath away’s not far.To where you’re
Anh ngồi trước ngôi mộ của em.Vẫn còn rất nhiều những vòng hoa trắng và những bông hồng đỏ.Anh nhìn thấy cả một giỏ lan tiêu màu vàng rất đẹp.Anh nhìn thấy cả một con ốc biển rất to đặt ngay trên mộ.
Bố em đến , cùng với ông nội em.Họ đặt trên mộ em một con gấu bông rất to.Bố em quỳ xuống bên cạnh anh
" Khi còn sống , con bé rất thích gấu bông.Một tuần trước khi nó ra đi , nó chạy đến , ôm chầm lấy bác và tíu tít “Bố à , lâu lắm rồi bố không tặng con một con gấu bông nào đấy nhé”.Sắp sinh nhật nó , vậy mà.....Ai mang hoa lan tiêu đến thế này ? Màu vàng , con bé thích lắm đây."
Và bố em khóc. Anh nhìn lên , nước mắt của ông em cũng rơi ra từ bao giờ.Anh im lặng
Anh à , cuộc sống có nhiều lựa chọn , dù thế nào đi chăng nữa , anh cũng hãy chọn niềm vui và yêu thương , anh nhé.Hãy tin rằng chúng ta sẽ ổn.Hãy sống tốt , anh nhé.Phải sống đấy , dù sống khó khăn , vất vả , sống đau khổ hay mệt nhọc , nhất định phải sống , anh nhé. Để hái hoa bồ công anh cho em.Anh biết mà , một mình anh biết , em thích bồ công anh.
Lời của gió hay lời của gió
I know you’re there.A breath away’s not far.To where you’re.
Trên mộ em , anh đã khóc.
Những bông hoa bồ công anh , cuối cùng , cũng đã tung mình theo gió.
Vì sao ?
Vì anh yêu em ...
Khi Em Chết ! Anh Có Khóc Không?
1 câu chuyện rất hay , nhưng nếu ko thích thể loại topic nhiều chữ , mời bấm nút BACK !!!
* Nguồn : Ola
Một con * sẽ có nhiều lý do để vào nghề.
Đa phần vì "hoàn cảnh", vì "nghèo", vì "truyền thống"... Nhưng với ả, ả làm * vì ả muốn làm *. Chỉ đơn giản như thế.
"Đẹp như em, không làm * thì thật là phí." Người đàn ông đầu tiên của ả đã nói câu này. Câu nói ám ảnh cả đời ả.
***
Rõ ràng rằng ả là một con Đĩ.
Nhưng trớ trêu thay, hắn lại không thể ngủ cùng ả, dù chỉ một lần.
Nếu như ả đơn thuần như bao nhiêu con Đĩ khác thì có lẽ Hắn đã không suy nghĩ nhiều về ả.
Một con Đĩ đơn thuần? Tức là bạn trả tiền và ngủ với nó, sau đó đường ai nấy đi. Hết.
Nhưng cái lạ lùng của ả chính là ả không cần tiền. Ngay lần gặp mặt đầu tiên của hắn và ả, ả đã đốt tờ $100 bạn hắn đưa để châm thuốc hút. Khi ấy nếu hắn không kéo ả ra ngoài, có lẽ bạn hắn và ả đã đánh nhau trong Bar.
Ả còn là một con Đĩ không đơn giản.
Ả đã lấy số điện thoại của hắn, buộc hắn phải hứa đi cùng ả một lần, để coi như xin lỗi cho những gì thằng bạn hắn đã gây ra. Khi ấy, hắn đồng ý vì một điều đơn giản, ả rất đẹp.
***
Lần đầu tiên hắn hẹn hò cùng một con Đĩ, hắn ăn mặc tuềnh toàng cho có lệ, cần chi sang trọng lịch thiệp khi người đi với hắn là một con Đĩ. Hắn nghĩ thế.
Ả mặc quần jean ngắn, rách te tua, áo thun lệch 1 bên, để lộ đôi vai gầy, mái tóc vàng nâu rối bời được cột vội vàng phía sau.
Hắn đã biết rằng ả đẹp ngay lần đầu tiên gặp, nhưng lần này gặp lại, hắn vẫn trố mắt nhìn ả vài ba giây trước khi ả nheo mắt "Nhìn gì?". Khuôn mặt ả ngây thơ một cách khiến hắn thấy bực bội. Hắn không chấp nhận một con Đĩ lại có khuôn mặt ngây thơ như thế. Nhìn ả như một cô tiểu thư ngang tàng, bướng bỉnh vì quen được nuông chiều. Thoảng phút giây, hắn quên mất người đang đứng trước mặt mình là một con Đĩ.
Với hắn, điều đáng sợ nhất của ả là đôi mắt. Mắt ả to một cách kì dị, hắn từng nghĩ rằng ả dùng kính giãn tròng, nhưng không phải. Mắt ả mênh mang như một mặt hồ... Không đúng, một đôi mắt như hồ mùa thu để diễn tả một đôi mắt đẹp. Còn mắt ả như mặt biển chết... Nó xam xám, đen đen và cũng rờn rợn. Mắt ả nhìn hắn như có thể soi từng lỗ chân lông trên người hắn.
Ả cư xử gàn dở và bất cần đời đến nỗi hắn nghĩ thần kinh ả có vấn đề. Khi anh bồi bàn mang nhầm tách cafê cho ả, ả hất ly cafê xuống đất vỡ tan tành trước sự chứng kiến của bao nhiêu người trong quán. Anh bồi bàn rối riết xin lỗi rồi quay vào mang ra ly khác. Anh ta cần việc làm này nên chấp nhận hạ mình xin lỗi một con * dù cho nó cư xử mất dạy như thế.
- Cô có thể kêu người ta đổi ly khác, cần gì phải làm cái trò đó? Cứ như bọn thất học.
- Vậy anh nghĩ một con * thì sẽ cư xử như một vĩ nhân thời đại à?
- Cô nói nho nhỏ, * điếm có cái gì hay ho hay đáng để tự hào mà cứ khoe thế?
- Tôi là * thì tôi nói mình là *. Đấy là nghề của tôi. Tại sao con người ta cứ sống trong sợ hãi, ngay cả việc gọi cho đúng tên một sự vật, sự việc mà cũng không dám làm... hèn thế. Làm gà, làm gái, làm điếm, đứng đường... Đĩ, làm ơn cứ gọi là * được không? Nếu từ ấy nó quá gớm ghiếc để thốt ra từ cửa miệng con người ta, thì chắc chắn loài người đã không tạo ra nó.
Ả nói một hàng dài bất tận... giọng run run. Hắn không bao giờ nghĩ rằng có một ngày nào đó, hắn sẽ ngồi nghe một con * dạy đời. Đúng là đời này thật... Đĩ.
Đêm ấy hắn và ả chia tay nhau, trước khi về, ả hỏi hắn:
- Anh muốn làm tình với tôi đúng không?
- Đẹp như cô, dĩ nhiên tôi muốn.
- Thế thì anh trả cho tôi bao nhiêu?
- Cô đâu cần tiền.
- Đúng, nên tôi mới hỏi coi anh có thể trả cho tôi bao nhiêu.
Thấy mặt hắn có vẻ mơ hồ. Ả nói thêm.
- Thế này nhé, lần sau tôi sẽ hẹn gặp anh tiếp, và nếu như anh làm tôi thấy anh thú vị, tôi sẽ ngủ cùng anh.
***
Hắn cao ngạo. Hắn có quyền cao ngạo về những gì hắn có. Hắn đẹp trai, cuốn hút người khác phái lẫn những gã cùng phái bằng cái khuôn mặt đàn ông cương nghị, phong cách lãng tử phong trần nhưng vẫn có thể thành sang trọng lịch lãm khi cần thiết. Trưởng phòng kinh doanh của một công ty đang ăn nên làm ra nên tiền hắn lúc nào cũng đầy túi. Đã có bao nhiêu người muốn ngủ cùng hắn, gái trinh trắng, đàn bà đã có chồng, những cô chân dài, ngực to hơn não, vài cô người mẫu, vài gã đồng tính... Thế nhưng giờ đây, hắn lại không thể ngủ với một con *. Một kẻ cao ngạo như hắn không chấp nhận điều đó.
***
- Anh biết vì sao tôi thành * không?
- Dĩ nhiên là không, vì cô chưa nói.
- Vì tôi muốn làm *. Thế đấy. Đừng nghĩ tôi không có ăn học hay nghèo khổ gì mà phải ra đi làm. Tôi đang học năm 2 đại học, thì có một đại gia muốn bao tôi, thế là tôi thành con nuôi của ông ta và nghỉ học. Đi học làm gì nhỉ? Khi mà lương sinh viên mới ra trường là 3 triệu đồng, bằng một cái giỏ xách tôi mang.
- Nói như cô, hóa ra người ta đi làm * hết à?
- Lầm nhé, anh nghĩ làm * dễ lắm sao? Cả một nghệ thuật đấy. Làm * trước tiên phải đẹp. Nếu như không đẹp, thì chí ít anh phải làm sao cho mình nhìn có vẻ đẹp để mà người ta chịu bỏ tiền ra để ngủ với mình. Rồi làm * còn phải khéo, khéo để làm sao người ta đưa tiền cho anh xong rồi vẫn còn muốn quay lại đưa tiếp. Như anh vậy đấy, anh chịu gặp tôi là vì tôi đẹp và tôi bí ẩn, cuốn hút anh, khiến anh không thể cưỡng lại được khi gặp tôi?
- ...
- Đàn ông, muôn đời thế đấy. Khi yêu nhau, họ bô lô ba la rằng, anh yêu em vì tâm hồn của em, vì em là em, vì cái con khỉ khô gì đấy... Nhưng mà nếu có một con nhỏ khác nhìn ngon hơn ve vãn, nó sẽ đá con bồ xấu xí của nó.
- Cô coi ra căm thù đàn ông nhỉ.
- Sai lầm, tôi yêu đàn ông, vì họ đưa tiền để tôi cảm thấy yêu cuộc đời này và yêu luôn họ.
***
Ả cười nhạo cái cuộc đời này như thế. Nói chuyện cùng ả, nhiều lần hắn muốn nhào tới bóp cổ ả, nhưng hắn không làm được vì những điều ả nói, trong một kiểu nào đấy, nó hoàn toàn đúng. Ả nhìn nhận cuộc đời này qua đôi mắt to kỳ dị của ả - trần trụi và lõa lồ như những khi ả làm việc.
- Đĩ thì đã sao. Nếu có làm một con *, tôi vẫn tự hào rằng mình đem đánh đổi chính cái mình có để được cái mình cần, mình muốn. Người ta đi bán sức lao động, tôi đi bán nhan sắc, cũng là những cuộc trao đổi sòng phẳng giữa người và người đấy thôi. Tôi tự hào rằng mình là một con * có lương tâm, chưa bao giờ tôi cặp kè cùng một người có vợ, hay chí ít khi biết người đó có vợ thì tôi lập tức rút lui, tôi không phá vỡ hạnh phúc của bất kỳ ai. Tôi cũng chưa từng vì bản thân mình mà làm hại bất cứ người nào hay lợi dụng người nào để mà đi lên...
Hắn trăn trở vì ả... lợi dụng người khác để đi lên, phá vỡ hạnh phúc của người khác, vì bản thân mình mà làm hại người ta... Những câu nói của ả như những cái bạt tai tát thẳng vào mặt hắn mà hắn không sao chống đỡ nổi. Hóa ra, hắn tệ hơn một con *.
***
Lần sau, hắn gặp ả trong một hoàn cảnh Hắn không bao giờ ngờ tới.
Ả bước vào sảnh tiệc với một người đàn ông mà hắn biết là ai. Giám đốc công ty đối thủ của hắn. Đôi mắt to kỳ dị của ả nhìn hắn, ánh lên một ánh xám lạnh lẽo rồi vụt tắt, ả quay đi như thể hắn chỉ là một *a đồ ăn đầy mỡ mà ả phải kiêng khem.
Đêm nay ả lại đẹp theo một cách riêng của ả. Chiếc đầm dạ hội đỏ rực như máu ôm lấy thân hình mảnh khảnh và mong manh của ả. Ngực ả không lớn nhưng nó vừa phải với thân hình nhỏ bé, nhưng khi nhìn vào, người ta chắc chắn rằng ả không đưa silicon hay túi nước biển vào đó. Ả trang điểm nhẹ nhàng, mộc mạc nhưng vẫn đẹp rực rỡ và hơn trăm lần so với những cô nàng đấp hàng tấn phấn son xung quanh ả.
Chỉ có đôi mắt ả là hắn vẫn nhận ra, đôi mắt như biển chết, lạnh lùng quét khắp căn phòng tiệc.
Lấy cớ cần một ly rượu mới, Hắn khẽ tiến lại gần và hỏi ả:
- Cô xuất hiện ở đây làm gì?
- Làm chức năng của một con *. - Ả nói, nhếch mép cười, rồi cầm ly rượu đi mất.
Cuối buổi tiệc hôm ấy, hắn thấy ả leo vào xe của một người đàn ông khác mà hắn cũng quen biết. Ông ta là người sẽ quyết định xem công ty hắn, hay công ty của ông đại gia của ả sẽ đứng tên làm chủ thầu công trình sắp tới.
***
3h sáng, chuông điện thoại hắn reo inh ỏi. Những giao dịch trên sàn ngoại tệ và sàn vàng thế giới không cho phép Hắn tắt điện thoại khi ngủ cũng như tập cho hắn cái thói quen bật dậy tức thì khi nghe chuông điện thoại. Là ả.
- Anh đang ở đâu thế??? Đón tôi ngay đi...
Hắn cũng chả hiểu vì sao mình lại lồm cồm bò dậy, rồi chạy tới cái chỗ ả chỉ và gặp ả, có lẽ vì ả đẹp.
- Cô điên à? Gọi cho tôi vào cái giờ này?
- Vậy anh cũng điên à? Chịu gặp tôi vào cái giờ này?
Ả vẫn còn mặc cái đầm dạ hội đỏ như máu, nhưng chưa bao lâu sau, ả đã xé cái phần đuôi của cái đầm để nó còn ngắn củn cỡn như một cái váy trên đầu gối. Ả bảo hắn ghé cửa hàng 24h, mua vài lon bia rồi chạy lên một cây cầu mới xây ở khu đô thị mới. Hắn và ả ngồi trên thành cầu và uống bia.
- Nhiều khi tôi không hiểu những con người đang sống trên cõi đời này. Họ lạ lùng và phức tạp quá. Một con nhỏ đứng ở gốc cây, dạng chân ra để đổi lấy đồng tiền mình cần, thì người ta gọi nó là con *. Còn một con nhỏ đứng trên sân khấu, dạng chân đúng chỗ để đổi lấy cái mình cần là danh tiếng thì người ta lại gọi nó là ca sĩ. Trên cơ bản, cả hai đều dùng thân xác mình để đổi lấy cái mình cần... như nhau.
- Vì nó khác nhau ở cái chỗ đứng cô à.
- Vậy nếu tôi làm một cái sân khấu dưới gốc cây, thì người ta gọi tôi là Con * ca sĩ à?
- Thế còn cô, cô cần cái gì?
- Với ông ta, tôi là một con * cần tiền.
- Còn với tôi?
- Cần tình.
Hắn và ả im lặng uống bia, dòng sông bên dưới chân hai người vẫn đang cuồn cuộn chảy, đen đúa và tối tăm như đôi mắt ả.
- Này, tôi mà nhảy xuống dưới, anh có cứu không?
- Chắc là không, tôi không biết bơi.
- Thế tôi nhảy nhé.
Ả nói rồi đứng dậy, đưa một chân ra thành cầu. Hắn cuống cuồng nắm tay ả lại.
- Đừng có điên như thế.
- Đồ nói dối, mới nói không cứu tôi.
- Tôi không cứu, nhưng tôi cản.
- Haha, yên tâm đi, tôi không muốn chết đâu, còn yêu đời và yêu tiền lắm anh ạ - Ả cười, đôi mắt gợn lên những con sóng lăn tăn như dòng sông đang chảy phía dưới.
***
Ả dẫn hắn đi từ nhạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Có lúc đi bên cạnh ả, hắn thắc mắc rằng, ả là một đứa khùng điên hay một người đa nhân cách, thần kinh phân liệt?
Cuối tuần, ả gọi điện thoại cho hắn, bảo có việc gấp, nếu không gặp ả ngay thì đừng bao giờ nhìn mặt ả nữa. Thế là hắn vội vàng bỏ buổi cafê cùng đám bạn với lời trách móc "Lại đi với gái à..."
Ả bắt hắn vào một khu chợ và mua đầy cả bao lớn bánh kẹo, rồi tới một làng trẻ mồ côi. Nhìn ả trong cái áo thun đơn giản, quần jean lửng qua đầu gối, đưa tay lau vội giọt mồ hôi rồi lại phát bánh kẹo cho bọn trẻ. Thi thoảng, ả mở to đôi mắt để làm trò cho một đứa bé bật cười. Hắn ngẩn ngơ, một con * đây sao?
- Không ngờ một đứa hất ly cafê đổ tan tành trong quán như cô lại có thể làm cái việc này.
- Thì đã sao, anh bỏ cái kiểu nhìn đời từ một phía như thế đi, chả giúp ích gì cho anh đâu, nó chỉ làm cho anh trở nên mù quáng thôi.
- Thế thì nhìn đời trần trụi như cô à?
- Nếu anh thích thì có cứ việc, anh nghĩ rằng trong cuộc đời này, thằng bồi bàn ấy sẽ còn phải xin lỗi bao nhiêu người nếu như nó nhầm lẫn ly cafê của người ta? Một lỗi lầm nhỏ, có thể làm cho người ta mất nhiều thứ hơn người ta nghĩ.
Trước khi về, hắn thấy ả đưa cho người ở làng trẻ mồ côi một bao thư dày. Buổi chia tay hôm đó, ả khẽ nói với hắn.
- Anh vừa thăm nhà cũ tôi đấy.
***
Không lâu sau, ả lại nhắn tin cho hắn, lần này tin nhắn chỉ vỏn vẹn một con số, mà nhờ con số này, công ty hắn giành được quyền làm chủ thầu cho công trình bạc triệu USD sắp được khởi công.
Hắn thắc mắc, vì sao ả lại biết hắn đang đau đầu vì việc này, và tại sao ả lại giúp hắn. Ả không nói cho hắn biết, và cả đời này hắn cũng không bao giờ biết.
Ả lại làm phiền hắn, lần này ả bắt hắn chở đi mua rất nhiều chén, dĩa bằng sành, rồi lại đi về một căn nhà nhỏ ở ngoại thành. Ả mở khóa vào nhà, rồi bắt đầu lôi mớ chén dĩa mới mua ra ném mạnh vào tường, vỡ tan tành. Âm thanh chát chúa vang lên hòa trộn trong tiếng khóc của ả. Ả khóc tức tưởi, gào thét trong tuyệt vọng và thê lương.
Hắn bất lực nhìn ả khóc và đập phá, rồi khi không còn chịu nổi nữa, Hắn lao vào cầm chén dĩa lên và ném vào tường như ả, chỉ khác ả là hắn không khóc. Khi không còn 1 cái chén nào để ném, ả ngồi xuống giường, nước mắt không còn chảy nhưng đôi vai gầy cứ run run. Mắt ả nhạt nhòa nước, như thể cả một cơn sóng thần vừa nổi dậy từ mặt biển chết.
Bất chợt, hắn ôm ả vào lòng rồi cũng bất ngờ, ả cắn hắn... cắn rất mạnh vào tay hắn. Hắn cắn răng chịu đựng cơn đau ả mang lại như trả ơn cho ả vì đã giúp hắn trúng được gói thầu kia. Khi tay hắn đã chảy máu rơi thành từng giọt, ả nhả tay hắn ra rồi nằm xuống giường, co ro như một con mèo con. Hắn lại ôm ả vào lòng, cứ thế, họ nằm ôm nhau cho tới khi hơi thở ả đều đều phả vào lòng ngực hắn.
Hắn làm sao thế này? Nếu bây giờ, hắn vật ả ra giường rồi làm tình với ả, thì hắn đã đạt được những gì bấy lâu nay hắn muốn có, nhưng hắn lại không thể. Khi ấy hắn chỉ biết ôm ả vào lòng, ôm thật chặt như thể sợ bỏ tay ra, ả sẽ vỡ tan như mớ chén dĩa ả vừa đập phá. Hắn nhẹ hôn vào trán ả, rồi vào đôi mắt to kỳ dị của ả, hơi thở ả vẫn đều đều phả vào lòng ngực hắn.
Nhìn kỹ ả, hắn mới phát hiện ra rằng, trên người ả có vài vết bầm tím như vết roi quất.
***
Lần cuối cùng hắn gặp ả.
Tối hôm ấy nóng hầm hập, nhiệt độ có phải trên 32 độ là ít. Hắn đang trốn cái nóng trong phòng máy lạnh, thì ả gọi, giọng ả lạnh lùng và xa xăm như thể cất lên từ địa ngục.
- Anh đến căn nhà lần trước đi, tôi muốn gặp anh.
Hắn lại xách xe chạy đến gặp ả như những lần trước, có lẽ vì ả quá đẹp và quá kỳ lạ. Cửa căn nhà chỉ khép hờ, hắn đẩy cửa bước vào.
Ả ngồi trên giường, tay cầm một con dao dính đầy máu. Giám đốc công ty đối thủ của hắn đang nằm dưới đất, máu chảy lênh láng xung quanh ông ta. Còn ở góc phòng, một cô bé chừng 15 tuổi hay nhỏ hơn đang ngồi đấy, trần truồng, tay ôm lấy thân thể run rẫy. Như một bản năng của giống đực, hắn nhìn vào vùng kín của con bé và thấy nơi đấy cũng đọng vài giọt máu.
- Cô... cô đã làm cái gì?
Bỗng dưng ả cười, ả cười như điên dại, như chưa bao giờ được cười, như đây là lần cuối cùng ả được cười. Tiếng cười của ả ác độc và tàn nhẫn, nó xé trái tim Hắn ra làm hàng vạn mảnh vụn, nó xuyên vào tâm trí hắn và làm hắn tê liệt. Hắn không còn biết mình phải làm gì trong hoàn cảnh này.
Ả cười, nước mắt ả rơi... Nước mắt ả rơi và ả vẫn cứ cười...
Đến khi bên ngoài có tiếng chân của công an bước vào nhà, ả mới thôi cười và cầm dao chỉ thẳng vào những người mới tới, chỉ cả vào hắn. Ả nói bằng cái giọng lạnh lùng, tàn nhẫn nhất mà hắn từng nghe thấy:
- Chính tôi giết chết con thú đang nằm kia, mấy người nghe rõ chứ?
Rồi không cần biết người ta đã nghe rõ hay chưa.
Ả cắm con dao đang cầm trên tay vào tim mình.
Gọn gàng và chuẩn xác như ả đã tập dượt hàng trăm lần.
Trước khi ả ngã xuống, bằng chút sức lực phi thường còn sót lại.
Ả cắm nhát dao thứ hai vào một bên mắt to kỳ dị của ả...
Có lẽ đến phút cuối, ả không còn muốn nhìn đời qua đôi mắt của một con * nữa...
Mặt biển chết dậy sóng... sóng tràn vào bờ... những con sóng màu đỏ không bao giờ ngừng nghỉ.
***
Qua những gì con bé kia kể lại, gã đàn ông đó đã mua trinh của cô, nghe đâu vì muốn giải hạn xui rủi trong làm ăn, nhưng khi quá đau đớn, nó đã đẩy ông ta ra. Còn ả đột nhiên xuất hiện, hai người xô xát rồi ả đâm chết ông ta.
***
Hắn không hiểu vì sao ả lại làm như vậy. Cũng không hiểu vì sao ả lại chọn hắn để chứng kiến những giờ phút cuối cùng của cuộc đời mình.
Nhưng những khi hắn nhìn vào vết sẹo trên tay mang hình dấu răng của ả, hắn lại thấy đôi mắt to kỳ dị, xam xám, đen đen như mặt biển chết của ả đang nhìn mình.
Rất nhiều năm sau đó, khi chuẩn bị nhắm mắt và ngủ giấc ngủ cuối cùng của cuộc đời, đôi mắt của ả vẫn còn như đang nhìn hắn.
Đôi mắt như mặt biển chết... đôi mắt của một con Đĩ...
Đẹp như em không làm đĩ thật phí !
Đăng ký:
Bài đăng
(
Atom
)